7.28.2012

Câu chuyện khởi nghiệp của người giàu nhất Trung Quốc

Cách đây 23 năm, Wahaha bắt đầu từ một cửa hàng bán nước giải khát và tạp hóa trong trường học với số vốn chỉ vỏn vẹn 200.000 NDT. Đến năm 2007, Wahaha kiếm được 25,8 tỷ NDT. Và trong 10 năm gần đây, Wahaha liên tục đứng đầu trong danh sách các công ty trong nước về tổng sản lượng, lợi nhuận và tổng tài sản. Vì gia đình khó khăn nên sau khi tốt nghiệp cấp hai, Tông Khánh Hậu phải nghỉ học và lăn lộn kiếm sống trên các nông trường chè miền núi. Trở về quê hương để đỡ đần công việc gia đình nhưng cuộc sống khó khăn lại tiếp tục đưa đẩy Tông đến thành phố Hàng Châu. Với trình độ học vấn thấp, Tông chỉ có thể tìm được công việc quét dọn tại một trường học ở thành phố này. Năm 1987, ông mở một cửa hàng bán nước giải khát nhỏ trong một trường học ở huyện Thượng Thành, Hàng Châu. 20 năm sau, cửa hàng kinh doanh nhỏ bé của ông đã trở thành công ty sản xuất nước giải khát lớn nhất Trung Quốc.

Chộp lấy cơ hội từ lá thư cuộc đời

Với những kinh nghiệm tích cóp được từ việc bán sữa ở trường học và những tháng ngày lăn lộn với cuộc sống vất vả ở Hàng Châu, Tông quyết định làm việc lớn. Đó là, nâng cấp cửa hàng nhỏ bé của mình thành một cửa hàng lớn, có tên gọi Wahaha, chuyên phân phối các loại nước giải khát có ga, kem và các loại đồ dùng lặt vặt khác. Năm 2006, Tông Khánh Hậu được xếp thứ 23 trong danh sách những người giàu có nhất Trung Quốc và thứ 840 trong danh sách những người giàu có nhất thế giới do Tạp chí Forbes (Mỹ) bình chọn với tổng tài sản ước tính lên đến 1 tỷ USD. 4 năm sau, ngày 11/3 vừa qua, Tạp chí Forbes vừa công bố, Tông Khánh Hậu - Tổng giám đốc tập đoàn Wahaha Hàng Châu - là người giàu nhất Trung Quốc lục địa. Với giá trị tổng tài sản lên đến 7 tỷ USD, Tông Khánh Hậu cũng được xếp vị thứ 103 trong danh sách những người giàu nhất thế giới. Trong phòng trưng bày của tập đoàn Wahaha vẫn để một lá thư đã ố vàng, đó là lá thư bổ nhiệm, được ký ngày 6/4/1987. Năm đó, Tông trở thành trưởng phòng kinh doanh của Phòng giáo dục huyện Thượng Thành, thành phố Hàng Châu. Vào thời điểm Tông đựơc bổ nhiệm vào vị trí nghe rất “oai” này, phòng kinh doanh đang ở trong tình trạng nợ nần và đang có nguy cơ bị giải tán.

Trong khi đó, “sếp” của Tông đặt mục tiêu cho trưởng phòng kinh doanh là phải đạt lợi nhuận không thấp hơn 40.000 NDT trong năm đầu tiên. Với kinh nghiệm về cửa hàng nước giải khát trong trường học, Tông trở thành ứng cử viên tốt nhất cho vị trí này. Ở tuổi 42, Tông Khánh Hậu đồng ý với lời đề nghị này và cam kết sẽ đem về mức lợi nhuận 100.000 NDT trong năm đầu tiên. Ở tuổi “tứ thập”, nhiều người Trung Quốc thường tự bằng lòng với một cuộc sống ổn định. Nhưng Tông Khánh Hậu lại chọn khởi đầu một chặng đường mới đầy thử thách. Tông nhớ lại: “Lá thư bổ nhiệm đã đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Phòng giáo dục huyện Thượng Thành, thành phố Triết Giang đã chọn tôi làm giám đốc phòng kinh doanh. Đây là sân chơi thực tế để tôi thể hiện hết tài năng của mình”. Chẳng bao lâu sau khi đảm nhiệm vị trí này, Tông Khánh Hậu bắt đầu đề xuất và thực hiện những bước đi hiệu quả, đưa Wahaha lên bậc vinh quang lớn. Tông thực hiện một cuộc điều tra trong số 3.000 học sinh ở Hàng Châu, cho thấy gần nửa số học sinh ở đây bị suy dinh dưỡng.

Với kết quả khá “sốc” này, Tông đã hỏi ý kiến của Giáo sư Chu Thụ Dân của Phòng dinh dưỡng - Đại học Dược Triết Giang về việc sản xuất một loại nước giải khát bổ dưỡng cho trẻ em dựa trên các bài thuốc dân gian của Trung Quốc. Tháng 11/1988, Wahaha giới thiệu sản phẩm nước uống dinh dưỡng đầu tiên của Trung Quốc dành cho trẻ em. Khẩu hiệu “Uống Wahaha, thưởng thức vị ngon” trở nên phổ biến trên khắp đất nước. Wahaha kiếm được 4,88 triệu NDT doanh thu bán hàng trong năm đầu tiên sau khi sản phẩm này được tung ra thị trường. Con số này đã tăng lên 27,12 triệu NDT trong năm thứ hai và vượt quá 100 triệu NDT trong năm thứ ba. Vào tháng 4/1989, nhà máy thực phẩm dinh dưỡng trẻ em ở Hàng Châu đã được đặt tên mới là nhà máy thực phẩm dinh dưỡng Wahaha Hàng Châu, đánh dấu sự khởi đầu của công ty trên thị trường nước giải khát Trung Quốc. Wahaha có thêm sức mạnh nhờ sự phối hợp với nhà máy thực phẩm dinh dưỡng trẻ em Hàng Châu.

“Thực ra, nhiều công ty khác đã sản xuất nước giải khát dinh dưỡng khi Wahaha bước chân vào lĩnh vực này. Nhưng tôi nhận ra, không ai trong số họ sản xuất nước uống dinh dưỡng dành cho trẻ em. Và đó là lý do đưa đến sự thành công của chúng tôi”, Tông Khánh Hậu nói. Kể từ những năm 1990, tỉnh Triết Giang đã khuyến khích sự phát triển của kinh tế phi nhà nước. Trong môi trường năng động đó, Wahaha nhận ra một cơ hội khác để phát triển. Năm 1991, với sự trợ giúp của chính quyền thành phố Hàng Châu, nhà máy dinh dưỡng Wahaha đã có 100 nhân viên cùng với tài khoản tiền gửi lên đến 60 triệu NDT, đã mua lại nhà máy thực phẩm đóng hộp Hàng Châu với giá 80 triệu NDT. Vào thời điểm đó, nhà máy thực phẩm đóng hộp Hàng Châu có hơn 2.000 nhân viên và khu vực nhà xưởng rộng 60.000 m2, nhưng tổng tài sản này vẫn thấp hơn số nợ phải trả của nhà máy.

Tập đoàn Wahaha Hàng Châu chính thức được thành lập. Với lợi thế về sản phẩm, nguồn vốn và mức độ thâm nhập thị trường, chỉ trong 3 tháng, tập đoàn này đã giúp cho phần sản xuất của nhà máy thực phẩm đóng hộp Hàng Châu sinh lợi. Năm sau đó, doanh thu bán hàng và lợi nhuận trước thuế của Wahaha đã tăng khoảng 100%. “Trứng nhà quê chọi đá thành phố” Khi Wahaha, một từ trong tiếng Trung Quốc để mô phỏng tiếng cười của trẻ con, tung ra sản phẩm Future Cola, các nhà phân tích không đặt nhiều niềm tin vào sản phẩm này. Nhiều công ty trong nước đã cố gắng bán những loại nước uống giống cola nhưng đều thất bại. Coke và Pepsi gần như là những đỉnh cao không thể vượt qua. “Mục tiêu cạnh tranh với Coke và Pepsi của chúng tôi được xem như trứng chọi với đá”, Tông Khánh Hậu thừa nhận. Wahaha đã phải mất đến một năm để phát triển loại nước uống cola của riêng mình, sản xuất một loại nước uống gần với Pepsi hơn là Coke. Họ đặt tên là Future Cola - Cola tương lai với hàm ý một loại nước uống đặc biệt. Đóng gói màu đỏ với phông chữ khá giống kiểu chữ của Coke.

Thế nhưng, sự ra đời của sản phẩm Future Cola đã đánh dấu một mốc lớn trong lịch sử của Wahaha. Hai hãng nước giải khát có tuổi đời hàng thế kỷ là Coca-Cola và Pepsi, cũng là những người dẫn đường trên thị trường nước giải khát thế giới đã đến Trung Quốc vào thập niên 1970 và sau đó chiếm lĩnh được 50% thị phần của thị trường nước giải khát nước này. Tuy nhiên, Tông Khánh Hậu đã nhìn thấy cơ hội mới khi ông nhận ra rằng hai gã khổng lồ này đã bỏ qua thị trường nông thôn của Trung Quốc. Năm 1998, Wahaha cho ra mắt sản phẩm Future Cola để cạnh tranh trực tiếp với Coke và Pepsi. Với giá thấp và chính sách phân phối ưu đãi, Wahaha đã bán đựơc 620.000 tấn Future Cola năm 2002, chiếm 12% thị phần nước giải khát có ga. Mức thị phần này gần với thị phần của Pepsi ở Trung Quốc. Trong khi Coke và Pepsi đã chiếm lĩnh thị trường thành phố của Trung Quốc, thì Future Cola lại chi phối thị trường nông thôn của nước này.

Ngày nay, Wahaha được xếp vào danh sách 500 doanh nghiệp công nghiệp hàng đầu Trung Quốc xét về lợi nhuận trước thuế. “Tôi là một người bình thường, sống trong một giai đoạn chuyển đổi của đất nước và nền kinh tế”,Tông nói. “Sau khi học xong cấp 2, cái nghèo đã làm gián đoạn việc học của tôi. Sau đó, tôi phải về nông thôn để làm việc cho gia đình. Chính sách cải cách và mở cửa đã giúp tôi trở thành một doanh nhân và đứng đầu một doanh nghiệp nổi tiếng của cả nước, và Wahaha đã phát triển từ một cửa hàng của trường học thành một công ty nước giải khát không thuộc sở hữu nhà nước lớn nhất Trung Quốc. Đây là lúc tôi phải đền đáp cho xã hội. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ nhiều người hưởng lợi từ chính sách cải cách và mở cửa”, Tông chia sẻ quan điểm của mình. Giấc mơ bán sản phẩm cho 1,3 tỷ người Trung Quốc của Tông Khánh Hậu đã được hiện thực hóa. Trung bình, mỗi người Trung Quốc đã mua khoảng 10 chai Wahaha. Công ty này đã kiếm được 10 tỷ NDT (1,46 tỷ USD) năm 2003.

Nhờ đó, Wahaha đã trở thành công ty sản xuất nước giải khát lớn thứ tư đứng sau 3 người khổng lồ là Coca Cola, Pepsi và Cadbury. Mặc dù không được học hành bài bản, bù lại Tông Khánh Hậu lại sở hữu bản năng kinh doanh nhạy bén. Ông đã nghĩ rằng việc sử dụng vốn quốc tế có thể là cách tốt nhất để xây dựng một doanh nghiệp tầm cỡ thế giới. Vì vậy, Tông đã bán 51% cổ phần của 5 nhà máy có khả năng sinh lợi nhất cho tập đoàn nước giải khát Danone của Pháp và Công ty BNP Paribas Peregrine. Sau khi bán cổ phần, Tông Khánh Hậu vẫn tiếp tục nắm giữ vị trí lãnh đạo của liên doanh này. Ông vẫn giữ thương hiệu này, tên của chủ tịch tập đoàn, và đảm bảo rằng mức lương hưu của các cựu nhân viên và vị trí của các nhân viên hơn 45 tuổi vẫn giữ như cũ.

Ông còn được gọi là doanh nhân Trung Quốc chăm chỉ nhất, vì ông vẫn lượn lờ trên thị trường 200 ngày/năm. Sự chăm chỉ làm việc của ông được tôi luyện từ những tháng ngày thơ ấu nghèo khổ. Đến năm 33 tuổi, ông vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng cho một trường học ở Hàng Châu. Ông nhận ra rằng trẻ con thường mất cảm giác muốn ăn sau khi đã ăn quá nhiều quà vặt và vì vậy, ý tưởng sản xuất một loại thức uống lợi tiêu hóa đã nảy sinh trong đầu ông. Loại sữa hỗ trợ tiêu hóa Wahaha của ông đã bắt đầu được ra đời năm 1988 và giành được sự ưa thích của người tiêu dùng trên khắp cả nước. Một vài năm sau đó, Tông bắt đầu sản xuất nước uống tinh khiết đóng chai và cũng đạt được thành công to lớn. Tông cũng có ý tưởng mở rộng thị trường trong nước bằng việc tặng tiền cho nhiều người.

Ông đã đề xuất việc tặng các thẻ mua hàng cho khách hàng. Ông cũng nghĩ rằng, về dài hạn một xã hội ổn định cần có một tầng lớp trung lưu rộng rãi và phải tăng thu nhập cá nhân vì sự phát triển của kinh tế và xã hội. Đề xuất này cũng đã đựơc ông biến thành hành động. Khi cuộc khủng hoảng tài chính thế giới gần đây nhất đã khiến một vài công ty phải sa thải nhân viên và đóng cửa dây chuyền sản xuất, công ty của Tông vẫn tuyển dụng rất nhiều người. Wahaha đã đầu tư 6 tỷ NDT (878 triệu USD) để xây dựng 90 dây chuyền sản xuất mới và tạo việc làm cho 7.000 người. Ông cũng thành lập quỹ từ thiện Phúc Lợi ở tỉnh Triết Giang để hỗ trợ cho sinh viên nghèo và các tổ chức tình nguyện. Năm 2007, mối quan hệ liên doanh giữa Wahaha và Danone không còn tốt đẹp vì theo Tông Khánh Hậu, Danone đã kiểm soát cả công ty vì vậy ông quyết định ra đi và lại lập doanh nghiệp riêng của mình. Vẫn tiếp tục trên thị trường nước giải khát, thương hiệu Wahaha Hàng Châu lại tiếp tục chiếm lĩnh thị trường và vị thế của Tông Khánh Hậu tiếp tục được cải thiện trong danh sách những người giàu nhất do Tạp chí Forbes của Mỹ bình chọn.

7.21.2012

Làm gì để kiếm ra nhiều tiền?

Sao lúc nào mình cũng cảm thấy hết tiền. Nhiều lúc ước muốn có nhiều tiền ghê, cứ bí bách thế nào. Không biết phải làm sao để không bao giờ phải nghĩ tới "hết tiền".
Ôi cái câu này ngày em nghĩ đến vài chục lần mà chẳng bít làm j, lương thì thấp, mún làm thêm thì chả có cái gì làm, bùn thế 
..etc...:Laughing::Laughing::Laughing: Chung quy là đi buôn mới nhanh giàu được
Bao giờ ko thấy bạn trên WTT hỏi mấy câu nài nữa, thì lúc đó chắc tớ sẽ nghĩ bạn giàu rùi đó

Đó là tâm trạng của mỗi người với điều kiện khó khăn hiện nay, không ai đưa cho bạn hướng giải quyết tốt bạn phải đi tìm thôi. Không ai chia sẻ nhường cơ hội làm ăn mà mình vất vả tìm kiếm được để cho một người không quen biết. Nhưng bạn hãy chia sẽ những ý tưởng định hướng cụ thể để mọi người góp ý cho mình, chứ đứng mà cứ kêu gào và không có một kế hoạch gì thì rất khó để giúp ban.
Nếu bạn quyết tâm làm giàu thì hãy chia sẽ nhưng dự định và khả năng có thể làm biết đâu tôi và bạn sẽ có những ý tưởng mới cho kinh doanh. Không phải cứ nhiều tiền tiền là mới kinh doanh được đâu bạn nhé.

5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng

Sau vài năm làm việc bạn tích góp được khoảng từ 20 - 30 triệu đồng và muốn ra làm ăn riêng, trở thành ông/bà chủ nhưng bạn phân vân chưa biết khởi đầu từ đâu, nên chọn kinh doanh sản phẩm gì... Có thể những lời “mách nước” sau từ người có kinh nghiệm “chiến đấu” thực tế trên thương trường sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều. Chọn một sản phẩm để tập trung và tìm hướng đi riêng cũng là cách khởi nghiệp khôn ngoan.

1. Mở cửa hàng kinh doanh trang sức Theo anh Phạm Thanh Nguyễn, chủ cửa hàng trang sức thời trang A3 tại Trung tâm thương mại Vinh Lộc (Bình Chánh, TP.HCM), ngoài trang sức vàng, bạc truyền thống, hiện nay giới trẻ rất chuộng trang sức thời trang được làm từ hạt đá, cườm, gỗ... bởi các đặc tính model, rẻ tiền và dễ thay đổi (chưng diện theo trang phục). Để kinh doanh mặt hàng này người chủ cửa hàng cần số vốn khoảng 30 triệu đồng, điều quan trọng hơn là phải có năng khiếu thẩm mĩ và đôi bàn tay khéo léo. 5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng Khi chọn địa điểm kinh doanh bạn nên lưu ý đây là mặt hàng xa xỉ nên không phù hợp với khu dân cư lao động hay dân bình dân. Bạn nên chọn địa điểm kinh doanh gần khu vực có nhiều nhân viên văn phòng hoặc có thể thuê mặt bằng tại siêu thị, trung tâm thương mại. Ban đầu bạn chỉ cần thuê mặt bằng chừng 25 - 35m2 trên một con đường vừa phải, có giá khoảng từ 3-5 triệu đồng/tháng. Chi phí trang trí cửa hàng khoảng 6 triệu đồng (bao gồm cả tủ kính). Bạn đến các cửa hàng bán ma-nơ-canh (người mẫu) trên đường Nguyễn Đình Chiểu (Q.3) mua một số cổ nhựa mẫu dùng để treo đồ trang sức. Ngoài ra, nên dùng thêm các tấm màn sáo (màn tăm tre) để treo trang sức, vừa đẹp vừa rẻ (đỡ phải đầu tư đóng nhiều tủ kính). Muốn kinh doanh trang sức đã được làm sẵn bạn có thể đến chợ Kim Biên (Q.5) & Bình Tây (Q.6) để tìm hàng. Tuy nhiên, đối với mặt hàng thời trang khách hàng ít thích các sản phẩm đại trà, bày bán hàng loạt trên thị trường. Do vậy, bạn nên mua nguyên liệu sau đó về tự thiết kế sản phẩm (tham khảo mẫu trên các tạp chí thời trang, phim ảnh...). Hiện hầu hết các shop kinh doanh mặt hàng này thường nhập nguyên liệu (đá màu, đá thiên nhiên, phalê, dây...) từ nước ngoài (Thái Lan, Thượng Hải, Hồng Kông...). Song theo anh Nguyễn, đó là cách nói cho sang chứ phần lớn các nguyên liệu làm trang sức có xuất xứ từ Trung Quốc. Tại VN mặt hàng này được bán sỉ với số lượng lớn tại Cư xá Đại Quang Minh (Châu Văn Liêm, Q.5). Bạn chỉ cần cầm vài triệu đồng đến đây là đã có thể tha về rất nhiều nguyên nguyên liệu lạ, sau đó tuỳ óc thẩm mĩ và khéo léo của mỗi người để cho ra sản phẩm trang sức “không đụng hàng”. Do đặc tính của ngành hàng, mức lãi thông thường của một món đồ trang sức thời trang là 100% hoặc hơn (giá trị gia tăng do công bạn sưu tầm nguyên liệu lạ và thực hiện sản phẩm thủ công).

 2. Cửa hàng hoa tươi Với những bạn gái yêu hoa, công việc kinh doanh hoa mang lại cho bạn nhiều thú vị. Tiệm hoa nên ở các địa điểm đông người qua lại như các ngã tư đường, gần chợ, cao ốc văn phòng... Mặt bằng kinh doanh hoa không cần lớn, chỉ cần khoảng 30m2. Kinh doanh hoa tươi đòi hỏi bạn phải có tay nghề, theo chị Quyên, chủ một cửa hàng hoa trên đường Lê Văn Sĩ (Q.Tân Bình), trước khi mở shop hoa chị đã từng đi làm thuê 2 năm (nhân viên cắm hoa) cho một số cửa hàng hoa rồi sau đó mới tự mở shop cho riêng mình. Tuy nhiên, đây không phải là giải pháp duy nhất, chị Thuỳ Vũ (Công ty Thế Giới Hoa Tươi) cho biết, bạn trẻ có thể đến Nhà Văn hoá Phụ Nữ (Q.3) để học qua các lớp cắm hoa để rèn luyện tay nghề của mình. 5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng Khác với trang sức, kinh doanh hoa tươi lại là nghề khá nặng nhọc, muốn có hoa đẹp và rẻ bạn phải ra chợ sỉ từ 3-4 giờ sáng. Hiện TP.HCM có 3 nơi cung cấp hoa sỉ là Hồ Thị Kỷ (Lý Thái Tổ, Q.10); Đầm Sen (Lãnh Binh Thăng, Q.11) và Hậu Giang (Hậu Giang, Q.6). Sau khi chuyên chở hoa về bạn còn phải làm sạch hoa như cắt gai (hoa hồng), tỉa lá, cành... Số vốn đầu tư vào shop hoa nếu khéo chi tiêu chỉ tốn khoảng 20 triệu đồng, chủ yếu là tiền thuê mặt bằng, mua đồ trang trí và một số vật liệu cần thiết... Tiền vốn lưu động để lấy hoa hằng ngày chỉ cần 3 - 4 triệu đồng. Mức lời thông thường của một giỏ hoa tươi từ 100 - 200%. Nếu khéo léo bạn có thể làm tăng giá trị giỏ hoa lên đến vài trăm phần trăm, ví dụ một lẵng hoa có 20 hoa Tulip giá thông thường trên thị trường là 350.000đ nhưng lẵng hoa của bạn được trang trí cầu kỳ hơn: trên mỗi cánh hoa Tulip được phun màu lên thành nhiều màu, thậm chí còn gắn cả hạt đá, hạt bẹc (ngọc trai giả) trên mỗi đoá hoa... thì bạn có thể bán bó hoa này với giá 600 - 700.000đ.

3. Shop quần áo thời trang Shop quần áo thời trang đòi hỏi diện tích phải rộng, ít nhất cũng từ 40m2 trở lên mới tạo được cảm giác thoải mái cho khách hàng. Vốn đầu tư cho shop quần áo cũng nhiều hơn 2 ngành trên. Do vậy, 30 triệu đồng chỉ là số vốn tạm đủ ban đầu, sau đó bạn phải vừa kinh doanh vừa nạp thêm vốn vào để làm phong phú nguồn hàng. 5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng Tại TP.HCM có 3 chợ sỉ chuyên cung cấp quần áo may sẵn (hàng VN, hàng Trung Quốc, Hồng Kông, Thái Lan...). Trong đó, chợ Tân Bình (Q.Tân Bình) là chợ bình dân nhất, hàng ở đây giá rẻ nhưng chủ yếu là để phục vụ cho thương lái ở các tỉnh, chợ Bình Tây (Q.6) cũng vậy. Nếu kinh doanh ở TP lớn bạn nên lấy hàng ở chợ An Đông (Q.5). Đây là nơi cung cấp quần áo thời trang đủ các đẳng cấp và nguồn hàng phong phú (trong & ngoài nước). Chị Nguyễn Thị Thanh Thủy, Chủ cửa hàng thời trang Action (Q.Bình Thạnh) cho biết kinh nghiệm: “Bán hàng thời trang phải siêng đi lấy hàng và mỗi lần chỉ lấy ít thôi như vậy sẽ không bị ôm hàng nhiều và dễ thay đổi mẫu mã mới,” - chị Thủy nói. Ngoài ra, theo chị Thủy, kinh doanh áo quần cũng nên kinh doanh thêm phụ kiện thời trang như kẹp tóc, dây nịt, túi xách hoặc trang phục lót... để khách hàng có nhiều sự lựa chọn. Được biết, mức lợi nhuận của mặt hàng quần áo thời trang từ 30 - 80%.

4. Đại lí Bưu điện Ngành này tuy không phải là mới nhưng nếu chịu khó bạn cũng có thể có thu nhập tốt từ mô hình này. Chị Kim Uyên hiện đang làm chủ 3 đại lí bưu điện tại quận Gò Vấp cho hay, kinh doanh Bưu điện được cái lợi thế là người chủ không phải đứng ra trông coi trực tiếp mà vẫn dễ dàng quản lí nhân viên (thông qua phần mềm máy tính) nên cùng lúc có thể làm nhiều việc hoặc đầu tư nhiều địa điểm khác nhau. Theo kinh nghiệm của chị Uyên, làm đại lí Bưu điện nên chọn địa điểm gần trường học (cấp 2 hoặc 3) và khu vực có nhiều công nhân ở (tốt nhất là gần các khu chế xuất, khu công nghiệp). Một lưu ý nữa là kinh doanh bưu điện không nên thuê mặt bằng giá cao (tốt nhất là khoảng từ 1,5 - 2,5 triệu đồng, tùy vị trí). Một đại lí Bưu điện chỉ cần đóng khoảng 4 phòng nghe điện thoại (trung bình 1,3 triệu đồng/phòng), gắn 4-6 lines điện thoại (giá từ VNPT hiện khoảng 650.000đ/lines), máy vi tính + phần mềm tính cước (700.000đ/line) và máy điện thoại... tổng cộng chi phí sắm sửa cho một đại lí Bưu điện khoảng 12 triệu đồng. Chị Uyên cũng tiết lộ thêm một vấn đề rất “tế nhị” nữa là nếu không biết cách “lót tay” chắc chắn bạn khó mà xin mở được đại lí Bưu điện cho dù là VNPT, Viettel hay SPT... Chị Uyên tiết lộ mỗi đại lí bưu điện của chị tốn đến gần 10 triệu đồng “đi đêm”. Như vậy, tổng chi phí phải đầu tư vào 1 đại lí bưu điện tươm tất khoảng 22 triệu đồng. Mức lãi thực (khác với mức lãi do bưu điện qui định) khoảng 30%. Theo kinh nghiệm của chị Uyên, để kiếm thêm chi phí trang trải mặt bằng ngoài dịch vụ bưu điện ra bạn có thể đặt thêm một máy chụp hình Hàn Quốc (giá máy mới khoảng 15 triệu đồng). Khách hàng tuổi teen như học sinh, sinh viên hoặc công nhân rất “mê” dạng chụp hình lấy liền này.

5. Quà lưu niệm Quà lưu niệm là ngành hàng đang được giới kinh doanh tại TP.HCM đánh giá là ngành rất tiềm năng. Khi đời sống vật chất đã khá lên người ta quan tâm nhiều hơn đến các món ăn tinh thần, trong đó có quà lưu niệm. Trong năm 2005 có khá nhiều cửa hàng quà lưu niệm (gift shop) mới ra đời như Hân gifts, Tínị, Xì-Chảnh... 5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng Muốn kinh doanh mặt hàng này bạn phải chịu khó đi “lùng” hàng “độc” để tạo phong cách riêng cho shop. Nguồn hàng quà lưu niệm chủ yếu vẫn là hàng Trung Quốc đổ về chợ Kim Biên & Bình Tây. Hoặc bạn có thể chọn một sản phẩm nào đó để tập trung đi chuyên sâu như shop Đèn Xinh chẳng hạn, chỉ chuyên bán các mặt hàng đèn rất ấn tượng. Ngoài số vốn đầu tư khoảng 20 - 30 triệu đồng cho shop nếu có khả năng bạn nên xây dựng một trang web kinh doanh qua mạng. Đây là một trong những mặt hàng dễ dàng kinh doanh qua mạng nhất. Chỉ cần bạn chụp hình sản phẩm, post lên web kèm giá và tính năng sản phẩm để chào hàng. Với những người làm việc bận rộn chọn quà lưu niệm qua mạng là giải pháp tiết kiệm thời gian đáng được quan tâm. Chi phí để xây web ban đầu khoảng 15 triệu đồng, ngoài ra phải có nhân viên biết quản lí website và nhận đơn hàng trên mạng. Hàng lưu niệm thông thường có mức lãi từ 30 - 70%, nếu giao hàng tận nơi tính thêm 30%. Để kinh doanh thành công, bạn nên chọn ngành nghề bạn thật sự yêu thích, chỉ có làm những việc mình đam mê thì bạn mới có thể làm đến nơi đến chốn. Các gợi ý trên chỉ là giúp bạn có thêm thông tin để mạnh dạn tìm hướng khởi nghiệp cho riêng mình.

“Chuyên nghiệp hóa” bút chiến trên mạng

TTCT – Trung Quốc hiện đang sử dụng một lực lượng trên mạng chuyên đả kích các mục tiêu liên quan chính trị hoặc nhằm bênh vực chính sách chính phủ theo từng trường hợp cụ thể. Trong 457 triệu người hiện sử dụng Internet tại Trung Quốc, hàng trăm ngàn người được dùng như “lính đánh thuê trực tuyến”
Loạt tấn công khẩu chiến trên mạng vài ngày qua nhằm vào Việt Nam lẫn Philippines trong vụ xung đột biển Đông là vụ mới nhất liên quan đến lực lượng này, được biết dưới những cái tên như Ngũ Mao đảng, Võng lạc bình luận viên, Võng bình viên, Hồng mã giáp… Viết blog thuê có nhuận bút Bằng thủ thuật viết blog và lập diễn đàn trực tuyến, Ngũ Mao đảng đang là thành phần đắc dụng cho các cuộc khẩu chiến bênh vực đường lối của Trung Quốc, hiện quy tụ “ít nhất hàng chục ngàn người” – theo blogger nổi tiếng Trung Quốc Lý Minh (1), thậm chí khoảng 300.000 người (2). “Kể từ khi làn sóng viết blog bùng nổ tại Trung Quốc cách đây năm năm, các đơn vị nhỏ tại những công ty nhà nước đến cấp quận, tỉnh, thành đều có bóng dáng Ngũ Mao đảng” Chuyên gia về Internet Trung Quốc Renaud de Spens cho biết lực lượng này đa dạng đến mức hiện có sự tham gia của viên chức nghỉ hưu, giới chức chính quyền địa phương, nhân viên công ty nhà nước hoặc thậm chí các bà nội trợ! Từ các đơn vị nhỏ tại những công ty nhà nước đến cấp quận, tỉnh, thành đều có bóng dáng Ngũ Mao đảng, kể từ khi làn sóng viết blog bùng nổ tại Trung Quốc cách đây năm năm, đóng góp vào làn sóng “sinh hoạt dân chủ” nhộn nhịp trên cộng đồng mạng với tinh thần quyết liệt ủng hộ chính sách nhà nước, đặc biệt các chính sách gây tranh cãi như giải tỏa đền bù (đối nội) hay các vấn đề khoác áo chủ quyền quốc gia (đối ngoại). Danh tiếng Ngũ Mao đảng ngày càng lan rộng. Tại sao gọi là Ngũ Mao đảng? Cụm từ này xuất phát từ việc người tham gia được trả “ngũ mao” (0,5 nhân dân tệ) cho một bài blog giúp tuyên truyền. Thật ra người ta có thể thấy quan điểm của Chính phủ Trung Quốc như thế nào trong các vấn đề chính trị thế giới qua “chính kiến” được Ngũ Mao đảng bày tỏ giùm, như trong vụ NATO xử Libya, vụ Mỹ tiêu diệt trùm khủng bố Bin Laden, vụ Trung Quốc ngang ngược lấn chiếm biển Đông, hoặc việc tán dương sức mạnh quân sự Trung Quốc… Lực lượng Ngũ Mao đảng “được trả tiền dựa vào số bài bình luận đưa lên mạng và có thể được thưởng thêm nếu bài viết được xếp hạng cao với tỉ lệ nhiều người đọc”, theo blogger Lý Minh. Trong bài viết trên tờ báo Trung Quốc Global Times (3), tác giả Trương Lỗi cung cấp nhiều chi tiết về Ngũ Mao đảng. Theo Trương Lỗi, chính quyền tỉnh Cam Túc từng tuyển mộ một nhóm gồm 650 “bình luận viên Internet” để định hướng dư luận. Dẫn lời một chuyên gia truyền thông tên tuổi với 20 năm kinh nghiệm, tác giả cho biết các website chính phủ cũng sử dụng lực lượng “võng bình viên” (bình luận viên trên mạng) để thực hiện cuộc chiến làm nhiễu thông tin đối với nhiều vấn đề đụng chạm đến “lợi ích cốt lõi”. Thậm chí một số trường, chẳng hạn Đại học Sư phạm Sơn Tây, cũng sử dụng lực lượng Ngũ Mao đảng để không chỉ viết bài ủng hộ quan điểm nhà nước, mà còn lập báo cáo “theo dõi hoạt động mạng” gửi về chính quyền địa phương (4). Giới lãnh đạo Trung Quốc đã nhìn thấy lợi ích của việc sử dụng diễn đàn trực tuyến như một kênh thông tin bán chính thống. Năm 2005, Lưu Chính Vinh, giám đốc cơ quan quản lý Internet thuộc Phòng thông tin quốc vụ viện, nói rằng các cuộc tranh luận trực tuyến ngày càng có ảnh hưởng sâu mạnh đối với quan điểm công chúng, với sức lan tỏa hơn hẳn báo chí truyền thống lẫn phát thanh và truyền hình. Thế là người ta tận dụng tối đa sức mạnh của thế giới ảo, theo tinh thần của chủ trương “tạo ra dư luận công chúng một cách sống động và lành mạnh”. Nhiều địa phương ở Trung Quốc bắt đầu triển khai công tác xây dựng lực lượng Ngũ Mao đảng. Tháng 4-2005, chính quyền thị trấn Tú Thiên (Giang Tô) đã mướn 26 tay “bút chiến” chuyên nghiệp. Năm 2004, đảng ủy thành phố Trường Sa (tỉnh Hồ Nam) cũng thuê một nhóm “võng lạc bình luận viên” với lương cơ bản 600 nhân dân tệ/tháng, cộng thêm nửa tệ cho mỗi bài được đưa lên mạng. Mức nhuận bút chẳng phải quá cao nhưng không hề bèo bọt đã khiến không ít người rủ nhau đăng ký tham gia binh đoàn Ngũ Mao đảng. Cho nên gần đây một số “ban biên tập” đã phải hạ giá: một bài viết bây giờ chỉ còn được trả 0,1 tệ và không hơn 100 tệ/tháng cho lương cơ bản. Chính sách “dư luận dẫn đạo công tác” Cũng theo Trương Lỗi (Global Times), một cựu “võng bình viên” tên Bắc Phong cho biết thành phần Ngũ Mao đảng hoặc làm việc toàn thời gian cho các website nhà nước chẳng hạn xinhuanet.com, people.com.cn hay southcn.com; hoặc làm bán thời gian cho các cơ quan, tổ chức nhà nước, trong đó có các bộ và viện nghiên cứu… “Hiện có khoảng 20 võng bình viên làm việc toàn thời gian cho chính quyền Quảng Đông, thường viết 2-4 bài/tuần” – Bắc Phong nói. Bài đăng có độ dài trung bình 500 từ được cơ quan thông tin địa phương trả 40 tệ/bài, hoặc 200 tệ nếu được đăng trên các website thuộc chính phủ. Trương Lỗi nói rõ rằng nhóm “võng bình viên” chuyên nghiệp tại thành phố Trường Sa đã được đào tạo chính quy hẳn hoi bởi rednet.cn (diễn đàn thuộc quản lý của Cơ quan tuyên truyền Đảng ủy Hồ Nam). Nhóm này được dạy cách thể hiện ý tưởng bài viết, cách liên lạc để tổ chức chiến dịch tấn công, được khuyến khích viết càng nhiều càng tốt và ký càng nhiều tên khác nhau càng hay… Trong nhiều vụ, binh đoàn Ngũ Mao đảng thường được trưng dụng để “kích” dư luận mạnh lên hay làm dịu xuống, tùy trường hợp. Chẳng hạn trường hợp “võng bình viên” được triệu tập khẩn cấp viết bài làm dịu bớt sự phẫn nộ của công chúng liên quan những vụ lạm quyền của Công an thị trấn Tiêu Tác, tỉnh Hà Nam (5). Sức mạnh Ngũ Mao đảng rõ ràng không thể xem thường. Và lực lượng “võng bình viên” hiện vẫn là công cụ đắc dụng trong cuộc chiến “PR” cho chính quyền đối với các vấn đề đường lối chính sách. Ngày 16-3-2011, Cơ quan quản lý, giám sát nguồn vốn nhà nước Sơn Tây ra thông cáo (6) cho biết sẽ thực hiện một chiến dịch gọi là “Võng lạc Hồng thiếu sinh” (Internet Red Scout) nhằm bảo vệ uy tín chính quyền. Thông báo cho biết mỗi tình nguyện viên tham gia phải tung lên mạng tối thiểu một bài mỗi tuần… Tuy nhiên, có lẽ thấy mắc cỡ trước việc phải cậy đến lực lượng “lính đánh thuê trên mạng” này, Lý Hồng Mai, người từng “thành thật khuyên Việt Nam” không nên “chơi với lửa” khi “quốc tế hóa vấn đề biển Đông” (trên Nhân Dân Nhật Báo 17-8-2010), đã phải thừa nhận rằng việc sử dụng Ngũ Mao đảng chỉ làm ảnh hưởng đến hình ảnh Trung Quốc, trong khi nước này giờ đây “có đủ can đảm để thể hiện chính mình như vốn có của nó”. Với “sự tự tin và sức mạnh tăng dần” như hiện nay của Trung Quốc, “bình luận gia” Lý cho rằng người dân Trung Quốc sẽ cứng cáp hơn để khỏi phải được nuốt những “viên đạn bọc đường” và rồi Ngũ Mao đảng cuối cùng sẽ tự thân rã đám (7). MẠNH KIM tổng hợp __________ (1) China pays internet users to flood web forums with pro-government propaganda, AFP (16-5-2011) (2) China’s Fifty Cent Party for Internet Propaganda, Usha Haley, Huffingtonpost.com (4-10-2010) (3) Invisible footprints of online commentators, Zhang Lei, Global Times (4-2-2010) (4) China’s Guerrilla War for the Web, David Bandurski, Far Eastern Economic Review (7-2008) (5) Chinese Bloggers on the History and Influence of the “Fifty Cent Party”, China Digital Times (15-5-2008) (6) Shanxi Government to Launch “Internet Red Scout” Campaign to Rebut Criticism of the Party, China News Service (16-3-2011) (7) Let go of “WuMaoDang” and “50-cent Party”, Li Hongmei, English.people.com.cn (23-5-2011)

7.14.2012

Kinh nghiệm và bài học thứ nhất... đi làm thuê…

Tay lạnh cóng, không lò sưởi, tôi vuốt lại mấy cái áo bày ở trên giá, đấy là mùa đông không về VN đầu tiên tôi xin đi làm thuê cho một cửa hàng bán quần áo rất to ngoài chợ. Tất nhiên, ngoài tôi ra còn có rất nhiều người làm như tôi ở đây. Cửa hàng to nên làm việc rất vất vả nhưng bù lại tầm quan sát của tôi sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài tôi ra thì hầu hết mọi người đều về nhà chủ cửa hàng ngủ và sinh hoạt ở đó. Cũng cố gắng chăm chỉ như mọi người nhưng đôi lúc cái làn da mỏng tang như giấy quen được ủ ấm trong chăn êm, đệm ấm vẫn mang xu hướng lười biếng một chút.
Tôi bắt đầu từ 13 giờ muộn hơn những người khác 5 - 6  tiếng và kết thúc lúc 6 giờ sớm hơn những người khác 2 – 3 tiếng. Thật chẳng thành công lắm cho 1 cô bé đi làm thuê lười biếng như tôi, nhưng bù lại là sự nhanh nhẹn, sự tự tin nhanh nhậy với  khuôn mặt ưa nhìn nên cũng dễ dàng trong việc mua đi bán lại. Và cũng chính vì vậy nên bà chủ mới nhận làm nửa ngày như thế, và giao những công việc cao hơn như nhận hàng, phân chia hàng do tôi đảm nhận là phần nhiều.
winter.jpgTôi không dám tỷ mỉ kể lại những khó khăn mình trải qua, vì như thế thật xấu hổ với những người cùng làm ở đó còn khó khăn hơn tôi. Họ còn bị chửi nặng nề rất nhiều. Nhưng chỉ biết rằng chân tay thì luôn hoạt động không ngừng nghỉ, và đừng nghĩ tới việc ngồi trong suốt cả ngày làm việc, trong khi đó cái lạnh đã làm tôi nhớ đến bây giờ,… Ban ngày cũng âm độ, và ban đêm thì thật kinh khủng. Tay chân cũng nhiều vết chai hơn, ngoài cái vết chai ở ngón giữa cầm bút thì còn nhiều chỗ khác nữa rồi, làn da thì cũng dày lên phần nào….nhưng kinh nghiệm để mở to mắt nhìn cuộc sống không qua lăng kính màu hồng thì đi theo suốt cuộc đời này để có chuyện còn kể nữa chứ.
Lần này cũng không là lần thành công cho chính bản thân tôi khi một sự cố xảy ra, đó là một số tiền nhỏ bị mất và thật xui xẻo khi tôi lại là người nhận và phân chia hàng. Chỗ bị mất tiền tôi qua lại nhiều nhất. Mọi nghi ngờ đổ dồn lên tôi….mọi người phân tích cũng thật chí lý:
"Đi làm thuê thì tiền đâu ra mà cái phong cách khoác trên người khác hẳn những người làm thuê. Mặc thì đồ hiệu, đồng hồ, đồ trang sức, điện thoại mọi thứ đều original"…v…v…
Lúc đó mặt tôi nóng ran như tan chảy hết những ụ tuyết cao như núi ngoài kia để muốn xé vụn cái số tiền công tủi nhục kia khi bà chủ ném trước mặt tôi với câu mỉa mai:
 “Nếu lấy thì mày cứ bỏ ra, chứ số tiền đấy cũng chẳng là gì với tao “.
Với một vết roi in trên da con ngựa hoang bất trị như tôi thì niềm kiêu hãnh bây giờ là trên hết.... Tôi đứng dậy, phủi mông bước ra ngoài khi kịp quay lại nói một câu cũng đầy hàm ý:
“Một nửa coi như bù vào số tiền cô bị mất, còn nửa kia là lãi để trả cho sự ăn cắp, ăn trộm mà cô nói. Số tiền đấy đối với cháu cũng chẳng là gì…”
Chân bước nhanh ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của mọi người. Ngoài trời tuyết rơi từng hạt to, nước mắt tôi như đóng băng trên khóe mắt, nhưng chắc cũng tại không kìm được nên cứ thế chảy như trôi đi mọi tiếng gọi của mọi người đằng sau mình….8:08 PM trên đồng hồ mờ mờ... tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ.....nhớ.....
Nhưng lần đó tôi đã sai rồi, vì với hành động như vậy thì cái mác tiểu thư trong sự sung sướng chưa thực sự bị xóa trên khuôn mặt của mình đã mang nó bao năm…  Người mất thì có quyền nghi ngờ... còn tôi không lấy thì phải giải thích và bình tĩnh trong trường hợp đó để phân tích mọi vấn đề… nhưng không! Tôi đã sai…