Trong đời sống thường nhật, có
không ít người thích đem cái quá khứ vàng son (chứa rất nhiều hoang
tưởng) để che đậy những yếu kém và thất bại hiện tại. Cái tôi của họ
quá lớn để chịu đựng bất cứ một lời phê bình hay chê bai nào, dù vô
tình hay nhỏ nhặt.
Dân
gian có câu “biết rồi, khổ lắm, nói mãi…” để chọc quê những nhân vật
thích nói…. và nói, dù rằng câu chuyện của họ chỉ là một sự lặp đi lặp
lại những gì mọi người đã chán chê. Trong cuộc sống gia đình, các bà vợ
lắm mồm và các bậc cha mẹ độc tài quyết đoán là những tác nhân thường
xuyên cho hiện tượng này.
Bệnh sĩ diện “hão”
Không riêng ở Việt Nam, đây là một vấn
nạn phổ thông cho các ông chồng khắp thế giới. Một người Mỹ than phiền
với bạn, cả 50 năm nay, anh ta không nói một lời nào với vợ. Anh bạn
hỏi lý do và anh ta đáp, “Tôi không dám ngắt lời bà ta”. Nhưng người
già thì đỡ hơn, họ phải đeo máy trợ thính và chỉ cần lén tắt máy là lỗ
tai được sống yên ổn.
Tôi có một ông chú họ ở California, già
và nghiêm khắc, mỗi sáng thứ bảy đều bắt con cháu ngồi xếp hàng nghe
ông giảng “đạo”. Ông thường nói về những quá khứ huy hoàng của mình lúc
xưa, về luân lý và văn hóa của tổ tiên dòng giống và về cách hành xử
của một bậc quân tử. Nhưng con cháu đều thừa biết về mọi thói hư tật
xấu của ông… dối vợ chơi bời, gạt gẫm bạn bè, lấy tiền welfare (trợ cấp
của chính phủ) và tiền con cháu cho đi đánh bạc, nợ nần tứ xứ và thích
“nổ” về mọi chuyện lớn nhỏ. Lý do con cháu còn chịu khó ngồi nghe vì
ông đã gần đất xa trời và lòng tôn kính các bậc trưởng thượng vẫn tiềm
tàng rất mạnh ở các cộng đồng người Việt hải ngoại.
Tật thích nói và nói, không muốn ai
tranh luận hay phản biện này, theo lớp Tâm lý học sơ đẳng dạy ở các đại
học, thường thể hiện ở những người thiếu kiến thức, nhiều mặc cảm tự
ti, nghèo hèn về ý tưởng mới và có nhu cầu cao về sĩ diện “hão”. Họ
không muốn ai bàn ra tán vào vì sợ để lộ cái “dốt” của mình. Họ muốn
mọi người phải im lặng vì bất cứ giải pháp hay sáng kiến gì họ đưa ra
đều thiếu chuyên môn và chiều sâu, không đủ biện luận để chống đỡ một
phân tích hay nghiên cứu bài bản. Họ thích đem cái quá khứ vàng son
(chứa rất nhiều hoang tưởng) để che đậy những yếu kém và thất bại hiện
tại. Cái “tôi” của họ quá lớn để chịu đựng bất cứ một lời phê bình hay
chê bai nào, dù vô tình hay nhỏ nhặt.
Sự quyết đoán trong tư duy của các nhân
vật này thường được đóng khung trong những nguyên tắc “bất khả xâm
phạm”, được thiết lập từ thời xa xưa, khi con người vẫn còn loay hoay
với chén cơm manh áo. Họ rất sợ sệt khi phải đối diện với những tiến bộ
của kỹ thuật và nhân sinh quan, sợ thế giới của Internet và nền kinh tế
mới.
Họ quá già cỗi để thích nghi vào xã hội
mới của “ngôi làng toàn cầu” (global village) nhưng họ lại không muốn
để con cháu tự đi tìm định mệnh cho riêng chúng. Họ cho mình cái quyền
áp đặt một con đường duy nhất chúng phải đi.
Những con người như vậy đã hiện diện
suốt trong lịch sử loài người. Giới lãnh đạo khoa học và tôn giáo đã
dùng uy quyền của họ để cầm tù và giết chết Galileo khi ông này đưa ra
giả thuyết là trái đất tròn. Xưa hơn nữa, các triết gia Hy Lạp đã bắt
Socrates uống thuốc tự vẫn vì những triết thuyết ông đề xướng nghe trái
tai với niềm tin lỗi thời của họ. Việc đầu tiên các bạo chúa, từ Tần
Thủy Hoàng đến Hitler, Kim Il Sung, thích làm khi lên nắm quyền là đốt
sách để tránh những phản biện tri thức. Chỉ tội cho các nhà lãnh đạo
ngày nay, kho tàng hiểu biết của nhân loại nằm trong “đám mây” (cloud
computing), không biết làm sao đốt được.
Không ai có thể độc quyền kiến thức
Cách đây 10 năm, tôi có dạy vài khóa
học cho lớp EMBA ở Đại học Tong Ji và Fudan ở Thượng Hải. Tôi nói với
sinh viên là không ai có thể độc quyền về kiến thức; và phương thức dạy
của tôi là đào sâu nắm kỹ một vấn đề, rồi đem vào lớp để tranh luận
phản biện, càng nhiều quan điểm khác nhau càng phong phú. Nó tăng cường
sự hiểu biết của sinh viên về các đề tài này. Chỉ tiếc rằng, sinh viên
Trung Quốc đã có tập quán thụ động, vì đã quen với lối giáo dục một
chiều, giảng viên hay sách vở nói sao thì lập lại như một con vẹt,
không có một chút sáng tạo hay cố gắng gì của riêng mình. Tôi bỏ dạy vì
không tìm ra một động lực gì hào hứng trong môi trường buồn tẻ đó.
Quay qua chuyện quản trị doanh nghiệp
hay chính phủ cũng vậy. Tôi đã từng dự nhiều buổi họp nhân viên mà vị
Giám đốc nói và nói, giờ này qua giờ nọ. Nhân viên thì sốt ruột nhìn
đồng hồ liên tục. Hay các quan chức chính phủ, bắt cả ngàn học sinh
đứng dưới nắng gay gắt của buổi trưa, nghe ngài phát biểu vài ba giờ về
những đề tài mà các em nhỏ này hoàn toàn không có ý niệm. Những nhà
quản lý có tư duy này thường dùng thế lực chính trị để tạo cho doanh
nghiệp mình những độc quyền và đặc quyền, vì họ biết rằng họ không đủ
sức cạnh tranh trên một sân chơi bằng phẳng. Vừa làm vận động viên vừa
làm trọng tài thì chiếc cúp vô địch phải về tay mình.
Trong môi trường tư duy đó, ta thường
thấy cơ cấu tổ chức của doanh nghiệp hay chính quyền rất hoành tráng,
quy mô và nhiều bệnh hình thức. Các luật lệ thì phức tạp, mâu thuẫn,
khó hiểu để không ai phải chịu trách nhiệm và cũng không ai có thể kiểm
soát được.
Năm 2001, tôi được mời qua New Delhi dự
hội thảo về cải tổ cơ cấu các doanh nghiệp nhà nước theo tinh thần kinh
doanh (entrepreneurship). Đây không phải là lĩnh vực chuyên môn của
tôi, nhưng một giáo sư người Úc bị bệnh vào giờ chót đề nghị tôi thay
thế.
Trong đề tài thảo luận, những phương
thức cải tiến bộ máy hành chính của chính phủ được đặt ra. Trước mắt
ngài thứ trưởng Kế hoạch của Ấn Độ, tôi nói một giải pháp rất đơn giản
và không tốn kém là sa thải 50% toàn bộ công chức và tăng lương gấp đôi
cho những nhân viên còn lại. Tôi đảm bảo bộ máy sẽ không bị thiệt hại
một chút gì và sự đơn giản hóa những thủ tục rườm rà của hệ thống hành
chính sẽ giúp kinh tế tư nhân phát triển mạnh mẽ hơn. Tôi cũng tin là
hệ số tăng trưởng GDP của Ấn Độ sẽ tăng ít nhất là 30% so với hiện tại.
Ông ta không trả lời vì nghĩ tôi chỉ nói đùa để kích hoạt không khí
buồn tẻ của cuộc họp.
Xã hội sẽ ra sao khi người dân cố tình “tắt máy trợ thính”
Tuần rồi tôi đến New York gặp vài đối
tác làm ăn và được mời đi ăn vào buổi tối khi kết quả các cuộc bầu cử
giữa nhiệm kỳ của Quốc hội Mỹ đang được truyền hình truy cập từng phút
một. Tiệm ăn sang trọng nổi tiếng với khách hàng phần lớn là các đại
gia Wall Street. Họ chăm chú theo dõi, bàn tán ồn ào như coi một trận
bóng đá chung kết. Khi một ứng cử viên của đảng Dân chủ (phe Obama)
thua, một vài tràng pháo tay vang dậy.
Trong khi đó, khi được khảo sát về lý
do đã khiến họ giận dữ và “ném các tên khốn kiếp khỏi chính trường”
(throw the bastards out), 38% các cử tri Mỹ lại cho rằng sự suy thoái
kinh tế hiện nay là do lỗi tham lam của chính các đại gia và ngân hàng
ở Wall Street và chính quyền Obama đã che chở cho những tên “tội phạm”
này. Nói chung, mọi người đều nhìn thực tại theo góc cạnh cá nhân chủ
quan của mình hay của phe nhóm mình.
Cả hai phía đều là những công dân già
dặn, khôn ngoan, không ngây thơ để hiểu rằng, kết quả cuộc bầu cử này
có lẽ không làm thay đổi nền kinh tế chính trị nước Mỹ hay chính đời
sống cá nhân của họ bao nhiêu. Họ chỉ có một tham vọng độc nhất là đem
vấn đề ra công khai tranh luận và quyết định; và họ sẽ thỏa mãn với
phiếu bầu của mình, dù trúng hay sai trong tương lai. Đây là sức mạnh
tiềm ẩn lớn nhất của xứ Mỹ và những xã hội mở rộng: họ tin rằng càng
nhiều góc cạnh của vấn đề được nghiên cứu, suy xét, càng nhiều cơ hội
đến gần với giải pháp.
Tôi còn nhớ một thí nghiệm bạn tôi đã
làm ở đại học 45 năm về trước: một con chó bị nhốt lại trong chuồng và
bịt miệng không cho sủa trong 7 ngày. Dù vẫn được cho ăn uống đầy đủ,
sau khi thả ra, con chó bị những triệu chứng biến thái về tâm lý: trở
nên hung dữ, thích cắn và sủa, bị táo bón, sức đề kháng yếu hẳn và
không còn trung thành với chủ như trước.
Xã hội nào cũng đầy những bức xức giận
dữ của các người dân khi nhìn những trái tai gai mắt hàng ngày. Ở các
xã hội được cơ hội bày tỏ sự bức xức này bằng là phiếu hay tự do ngôn
luận, người dân thường thoải mái và hành xử văn minh hơn trong các giao
tiếp. Có lẽ vì nhu cầu phải “sủa” là một đòi hỏi của thiên nhiên cho
tất cả mọi sinh vật, không chỉ riêng cho loài chó? Một xã hội mà phần
lớn các người dân tắt máy trợ thính để khỏi phải “nghe”, là biểu tượng
của một sự tuyệt vọng tột cùng.
Alan Phan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét