Tay
lạnh cóng, không lò sưởi, tôi vuốt lại mấy cái áo bày ở trên giá, đấy
là mùa đông không về VN đầu tiên tôi xin đi làm thuê cho một cửa hàng
bán quần áo rất to ngoài chợ. Tất nhiên, ngoài tôi ra còn có rất nhiều
người làm như tôi ở đây. Cửa hàng to nên làm việc rất vất vả nhưng bù
lại tầm quan sát của tôi sẽ tốt hơn nhiều. Ngoài tôi ra thì hầu hết mọi
người đều về nhà chủ cửa hàng ngủ và sinh hoạt ở đó. Cũng cố gắng chăm
chỉ như mọi người nhưng đôi lúc cái làn da mỏng tang như giấy quen được
ủ ấm trong chăn êm, đệm ấm vẫn mang xu hướng lười biếng một chút.
Tôi
bắt đầu từ 13 giờ muộn hơn những người khác 5 - 6 tiếng và kết thúc
lúc 6 giờ sớm hơn những người khác 2 – 3 tiếng. Thật chẳng thành công
lắm cho 1 cô bé đi làm thuê lười biếng như tôi, nhưng bù lại là sự
nhanh nhẹn, sự tự tin nhanh nhậy với khuôn mặt ưa nhìn nên cũng dễ
dàng trong việc mua đi bán lại. Và cũng chính vì vậy nên bà chủ mới
nhận làm nửa ngày như thế, và giao những công việc cao hơn như nhận
hàng, phân chia hàng do tôi đảm nhận là phần nhiều.
Tôi
không dám tỷ mỉ kể lại những khó khăn mình trải qua, vì như thế thật
xấu hổ với những người cùng làm ở đó còn khó khăn hơn tôi. Họ còn bị
chửi nặng nề rất nhiều. Nhưng chỉ biết rằng chân tay thì luôn hoạt động
không ngừng nghỉ, và đừng nghĩ tới việc ngồi trong suốt cả ngày làm
việc, trong khi đó cái lạnh đã làm tôi nhớ đến bây giờ,… Ban ngày cũng
âm độ, và ban đêm thì thật kinh khủng. Tay chân cũng nhiều vết chai
hơn, ngoài cái vết chai ở ngón giữa cầm bút thì còn nhiều chỗ khác nữa
rồi, làn da thì cũng dày lên phần nào….nhưng kinh nghiệm để mở to mắt
nhìn cuộc sống không qua lăng kính màu hồng thì đi theo suốt cuộc đời
này để có chuyện còn kể nữa chứ.
Lần này
cũng không là lần thành công cho chính bản thân tôi khi một sự cố xảy
ra, đó là một số tiền nhỏ bị mất và thật xui xẻo khi tôi lại là người
nhận và phân chia hàng. Chỗ bị mất tiền tôi qua lại nhiều nhất. Mọi
nghi ngờ đổ dồn lên tôi….mọi người phân tích cũng thật chí lý:
"Đi
làm thuê thì tiền đâu ra mà cái phong cách khoác trên người khác hẳn
những người làm thuê. Mặc thì đồ hiệu, đồng hồ, đồ trang sức, điện
thoại mọi thứ đều original"…v…v…
Lúc đó
mặt tôi nóng ran như tan chảy hết những ụ tuyết cao như núi ngoài kia
để muốn xé vụn cái số tiền công tủi nhục kia khi bà chủ ném trước mặt
tôi với câu mỉa mai:
“Nếu lấy thì mày cứ bỏ ra, chứ số tiền đấy cũng chẳng là gì với tao “.
Với
một vết roi in trên da con ngựa hoang bất trị như tôi thì niềm kiêu
hãnh bây giờ là trên hết.... Tôi đứng dậy, phủi mông bước ra ngoài khi
kịp quay lại nói một câu cũng đầy hàm ý:
“Một
nửa coi như bù vào số tiền cô bị mất, còn nửa kia là lãi để trả cho sự
ăn cắp, ăn trộm mà cô nói. Số tiền đấy đối với cháu cũng chẳng là gì…”
Chân
bước nhanh ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của mọi người.
Ngoài trời tuyết rơi từng hạt to, nước mắt tôi như đóng băng trên khóe
mắt, nhưng chắc cũng tại không kìm được nên cứ thế chảy như trôi đi mọi
tiếng gọi của mọi người đằng sau mình….8:08 PM trên đồng hồ mờ mờ...
tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ.....nhớ.....
Nhưng
lần đó tôi đã sai rồi, vì với hành động như vậy thì cái mác tiểu thư
trong sự sung sướng chưa thực sự bị xóa trên khuôn mặt của mình đã mang
nó bao năm… Người mất thì có quyền nghi ngờ... còn tôi không lấy thì
phải giải thích và bình tĩnh trong trường hợp đó để phân tích mọi vấn
đề… nhưng không! Tôi đã sai…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét