4.30.2013

Góc nhỏ bình yên

Chúng ta đều có một góc nhỏ nào đó trong tâm hồn hay ngoài đời để về trú ẩn trong khi cuộc đời đi vào sóng gió. Ngôi nhà cũ ven sông khi lớn lên? Những ngọn đồi của cánh diều tuổi thơ? Một quán cà phê cạnh biển nhìn những cánh hải âu bay lượn? Một buổi nhạc thính phòng trầm lắng theo điệu ru? Một góc sân chùa vàng cánh lá thu? Một giáo đường im lìm trong sương tuyết? Vòng tay của mẹ, góc nhìn của cha? Nụ cười của con, môi hôn của người tình?
Tôi luôn cám ơn Ơn Trên cho tôi và mọi người một chút không gian bình yên đó để tìm lại phương hướng và niềm tin. Vì quả thật, cuộc đởi khá đắng cay, nhiều trắc trở và nhất là những dối trá ma quỷ của con người với con người.
Trong cuộc phiêu lưu làm ăn mấy chục năm qua, tôi không nhớ hay đếm đủ những lần mình vấp ngã, nản chí và gần như tuyệt vọng. Tâm trạng này xầy đến nhiều lần tại những xứ sở thành phố xa lắc lạ lùng. Không thể về nhà ngay, tôi thường tìm đến những ngôi chùa hay những giáo đường hay những thư viện công…để tìm chút thăng bằng. Trong các không gian đó, tôi không cần cầu nguyện hay xin tha thứ gì; chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc ngắn 5, 10 phút…là thấy lòng nhẹ hẳn. Năng lượng nạp lại, sẵn sàng cho trận chiến ngày mai.
Một lần tôi lang thang vào một đền thánh Hindu ở Madras (bây giờ gọi là Chennai). Buổi chiều vắng, ông giáo sĩ hỏi “con cần gì?” Tôi mầu mè nói,” con cần tìm một cảm thông với chúa Brahma hay Vishnu…”. Ông cười, ” con cần cảm thông với chính con hơn. Hôm nay, ngài bận lắm”. “Vậy để con ngủ chút và đợi ngài nhé.” Hình như, ngài không bao giờ đến nhưng tôi cũng có được một giấc ngủ khá bình yên.
Alan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét